Tôi bế tắc trong mối quan hệ với chồng, không dám chia sẻ với anh vì đó sẽ là cú đả kích với người luôn tự tin như anh.

Đọc những bài về tình yêu đồng tính, tôi rất thương cảm cho họ nhưng chính mình đang mắc kẹt trong mối quan hệ đó mà chưa tìm được cách giải quyết. Tôi đã cưới chồng được hai năm sau khi tìm hiểu nhau. Tất cả chỉ dừng lại ở những cái ôm, chạm môi và như hai người bạn ngủ chung giường. Theo nhận xét của mọi người, tôi có cá tính mạnh mẽ, trình độ và công việc ổn định ở môi trường nước ngoài.

Về ngoại hình, tôi biết cách ăn mặc thời trang, trẻ so với tuổi và có chút quyến rũ khi nhìn vào đôi mắt. Tôi đã sinh sống và làm việc ở đó khá lâu nên tư tưởng và phong cách khá hiện đại. Tuy nhiên, tôi lại khó mở lòng với bất kỳ chàng trai nào từ người trong nước đến người nước ngoài. Mặc dù được bạn bè khuyến khích thử tình một đêm hay lên app hẹn hò với một ai đó, tôi cũng không quan tâm nhiều mà chỉ tập trung sự nghiệp và hưởng thụ cuộc sống ở nơi xứ người.

Nguyên nhân sâu xa khiến tôi khó mở lòng trong một thời gian rất dài là dấu vết mối tình đầu để lại. Thi thoảng, nỗi đau vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, dù đầu óc tôi quay cuồng với công việc cả ngày. Tôi đã mất bảy năm thanh xuân để quên đi ký ức đau buồn, tự chữa lành vết thương dù tình yêu đó chỉ kéo dài có hai năm. Xét về mặt tích cực, đó cũng là động lực cho tôi sang nước ngoài và có thành quả như ngày nay. Tôi đã cho bản thân cơ hội hẹn hò với cả người Việt và lẫn người nước ngoài nhưng tất cả đều thất bại, bởi bản thân không có cảm xúc nên gặp không ai quá hai lần.

Tôi luôn là người chủ động dừng lại cho dù họ đều có tình cảm và muốn tiến xa với mình. Thâm chí, có những chàng trai kiên trì theo đuổi tôi một vài năm, họ chỉ nhận lại sự thờ ơ và lạnh lùng từ phía tôi. Thời gian cứ trôi qua cho đến khi tôi quen biết anh. Sống ở xứ người, tôi mới hiểu rõ giá trị của bữa cơm sum vầy và cái tết đoàn viên ý nghĩa đến nhường nào. Do công viêc, tôi đều về thăm gia đình mỗi dịp nghỉ lễ dài nhưng tiếc là hiếm khi được vào tết cổ truyền. Mỗi khi khoảnh khắc giao thừa đến, tôi cảm thấy cô đơn nhất. Tôi đã khóc sưng mắt ở sân bay khi chuẩn bị chuyến đi chơi xa để quên đi nỗi nhớ nhà. Tôi quen anh từ đó.

Anh là một người tài giỏi, có tiếng trong ngành khoa học và trong cộng đồng người Việt ở nước sở tại. Ban đầu, chỉ vì tò mò mà tôi tiếp xúc với anh. Khi quen, tôi cảm nhận anh là người chín chắn, có thể chia sẻ mọi chuyện thầm kín bao lâu chưa từng nói với ai cho anh nghe một cách thoải mái. Quan trọng nhất là tôi cảm thấy bình yên và thoải mái khi nói chuyện với anh hàng ngày qua mạng.

Trong thời gian yêu xa, anh đã cho tôi biết sự thật rằng anh là transguy (nữ chuyển thành nam), không có con được theo cách thông thường. Tôi chấp nhận anh khi biết sự thật đó và dù xu hướng tính dục là dị tính. Thậm chí, tôi còn vui hơn bởi tự tin rằng mình không hề có bất kỳ nhu cầu tình dục từ trước đến nay. Có lẽ đó là sai lầm nối tiếp những sai lầm sau này. Tôi cho rằng chỉ cần một người yêu mình, biết quan tâm và chia sẻ với nhau trong cuộc sống là đủ. Chắc quá lâu rồi tôi không yêu và không được yêu nên đã nhầm lẫn giữa tình yêu và tri kỷ hay xuất phát từ sự ngưỡng mộ chăng? Do một số lý do, chúng tôi đã kết hôn khi gặp lại nhau lần hai.

Tôi may mắn hơn một số độc giả là gia đình không phản đối dù ba mẹ không thích. Mẹ chỉ khóc và mong tôi suy nghĩ lại mối quan hệ này, bà muốn tôi có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn theo nghĩa của thế hệ cũ. Chúng tôi đã sống với nhau theo đúng nghĩa là bạn cùng giường hai năm. Trong thời gian sống chung, tôi biết mình không hề yêu chồng, đó chỉ là tình thương và trách nhiệm của một người vợ trên danh nghĩa. Anh là một người chồng mẫu mực và cưng chiều vợ. Tôi luôn tự nhủ với bản thân, chỉ cần sống như hai người bạn chung giường đến cuối đời. Tôi né tránh anh bằng cách đi ngủ khi anh tỉnh dậy và thức dậy khi anh đi làm dù chúng tôi đều làm lĩnh vực khoa học tương đồng nhau.

Sau đợt say nắng với một bạn nam, tôi càng khẳng định mình không yêu anh. Tôi biết đó là sai trái, tội lỗi nên đã chấm dứt khi tình cảm đó mới chớm nở. Cay đắng hơn là tôi phát hiện mình có ham muốn với người khác giới mà không phải là chồng mình. Trong suốt thời gian quen và làm vợ, tôi không hề cho anh động vào người. Tôi biết anh luôn yêu tôi, khao khát có những đứa con theo phương pháp IVF. Theo dự định, chúng tôi sẽ làm phương pháp này trong một, hai năm tới.

Tôi biết anh yêu tôi rất nhiều nên tôi không muốn anh chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu tiếp tục cuộc hôn nhân, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được chữ yêu và thăng hoa cảm xúc là như thế nào. Bù lại, con của chúng tôi sẽ được sinh ra trong môi trường giáo dục tốt nhất và tương lai rực rỡ là điều tôi biết được. Tôi đang tự vấn lương tâm, có thể sống vì tình thương không tình dục đến già chỉ để có một gia đình hoàn hảo không?


Duy Anh